Giới thiệu
【 Gương vỡ lại lành / Chênh lệch tuổi tác / Đại lão giới quý tộc ở Úc vs Nữ sinh viên độc lập, tỉnh táo 】
Ai cũng biết Lan Trạc Phong có một “bạch nguyệt quang” trong lòng. Anh nâng niu, chiều chuộng, cưng chiều cô như báu vật suốt ba năm, để rồi đến lúc tốt nghiệp,con chim hoàng yến ấy lại thẳng tay đạp anh ra khỏi cuộc đời cô.
Không một ai dám nhắc đến tên cô trước mặt anh.
Cho đến một ngày, cô lại một lần nữa xuất hiện ở Hương Sơn.
Lần đầu Mạnh Tầm gặp lại Lan Trạc Phong là vào năm nhất đại học, khi cô tình cờ bước chân vào hội sở Uy Thế
Nhìn từ xa, người đàn ông ngồi trên sofa da màu đen, hai chân bắt chéo đầy tự phụ, đôi mắt hẹp dài nhìn người đối diện. Những ngón tay thon dài kẹp lấy lá bài, nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi lật ra ba lá K. Anh thản nhiên như gió thoảng mây bay, không chút nể nang mà nói: “Tôi không định chứng minh điều gì, nhưng cậu chơi dở thật đấy.”
Ngông cuồng kiêu ngạo, không coi ai ra gì, đó là ấn tượng đầu tiên của Mạnh Tầm về anh.
Bạn thân cô nói: “Anh ta ở Hương Sơn có máu mặt lắm, ai cũng gọi là Tam thiếu.”
Anh là Tam thiếu được người người ở Hương Sơn kính trọng, một kẻ phóng đãng không ai có thể trói buộc.
Cô chỉ là một người bình thường giữa muôn vàn sinh viên Đại học A,trầm tĩnh, độc lập.
Hai người, một người như mây trên trời cao, một người như bùn đất dưới chân
Cô cứ ngỡ họ sẽ không bao giờ có bất kỳ giao điểm nào, nhưng cô không ngờ hai người lại ở bên nhau.
Càng không ngờ rằng, trong mối quan hệ này, cô lại là người chiếm thế chủ động, là người đã thẳng thừng vứt bỏ Lan Trạc Phong.
Gặp lại Lan Trạc Phong, là khi cô phải đi công tác Macao vì yêu cầu công việc của công ty.
Những ngày không có cô, Lan Trạc Phong vẫn sống một cuộc đời hô mưa gọi gió, khí phách ngút trời, vẫn là vị Lan gia khiến người người vừa kính ngưỡng vừa sợ hãi.
Cô nghĩ, anh đã sớm quên cô rồi.
Cho đến khi, một đêm trên du thuyền, người đàn ông ngạo mạn đó lại không kiềm chế nổi cảm xúc, ép cô vào góc thuyền, giọng khàn khàn đầy đau khổ: “Ba năm qua, rốt cuộc em đã từng yêu tôi chưa.”
“Chưa từng,”
Cô cười nhẹ, nhưng trong mắt không có một tia ý cười: “Sòng bạc sinh ra kẻ điên, tình trường tạo ra kẻ ngốc. Tam thiếu, anh điên hay là ngốc vậy?”
Lan Trạc Phong đỏ mắt, giọng run run, gần như cầu xin:
“Nói đi… em đã từng yêu tôi… chỉ một lần thôi cũng được.”
Sau này, tại một đỉnh núi ở Hương Sơn, Lan Trạc Phong đã bỏ ra một số vốn khổng lồ để tạo ra một vương quốc chỉ thuộc về Mạnh Tầm, đặt tên là: —— Hương Sơn Tầm Phong.
Có người hỏi Lan Trạc Phong làm vậy có đáng không.
Lúc ấy anh chỉ cười nhẹ, nhìn Mạnh Tầm đang đi về phía mình ở đằng xa, ánh mắt ôn hòa, giọng điệu trầm ấm nói: “Mạnh Tầm từng nói cô ấy là người cô độc, trên đời không có gì tồn tại vĩnh viễn. Nhưng tôi muốn ở bên cô ấy và nói cho cô ấy biết—tình yêu của tôi, là điều duy nhất sẽ còn mãi. Tôi muốn xây cho cô ấy một vương quốc, nơi cô ấy mãi mãi là nữ hoàng.”
Lưu ý:
- Nam chính yêu hèn mọn hơn nữ chính. Rất hèn mọn, rất si tình.
- Không được mắng nữ chính, cũng không được mắng tác giả, ai mắng người đó bị hói đầu. (ps: Vì nam chính của truyện này chắc sẽ không bị mắng đâu, hu hu hu TvT)
- SC, 1v1.